Tết ấu thơ trong tôi
Tết
ấu thơ trong tôi
Tết trong ấu thơ tôi là những kỷ niệm được
đón Tết bên người thân, bạn bè. Đó là những khoảnh khắc ấm áp và tuyệt vời khi
nhận được tiền mừng tuổi, được ngồi bên bếp lửa trông nồi bánh chưng Tết...
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng được
đi qua những tháng năm tuổi thơ đón Tết cùng gia đình, cho dù đó là những cái Tết
không đủ đầy, thịnh soạn hay những cái Tết thiếu tình thân, đói khổ, thì đó
cũng vẫn là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Riêng đối với tôi, tuổi thơ sống
trong nhọc nhằn, tù túng của sự nghèo đói, có lẽ vì thế mà Tết thuở ấu thơ của
tôi luôn gắn với những ước muốn, những ước muốn về bữa cơm đầy ắp đồ ngon, những
bộ quần áo đẹp, những đồng tiền lì xì lớn hơn tờ 500 đồng…
Nhưng Tết trong tuổi thơ tôi thật sự rất
hạnh phúc. Đó là những cái tết làm tôi sung sướng đến mức chạy đứt cả quai dép
khi chạy về nhà khoe với bố mẹ khi được ai đó mừng tuổi. Trẻ con mà, cứ đến
ngày mồng hai Tết, tôi lại lẽo đẽo theo mẹ đến nhà ngoại, rồi lại theo bố sang
nhà bác để chờ được mừng tuổi. Tôi chẳng thèm đoái hoài đến những lời chúc của
các bác, cứ nhận được mừng tuổi là tôi chạy về nhà cất giữ. Nhưng ngày đó ai
cũng nghèo, người lớn mừng tuổi trẻ con toàn tờ 200 đồng, 500 đồng, nhiều nhất
cũng chỉ 2 ngàn đồng, nhưng lũ trẻ chúng tôi vẫn rất hào hứng, vì ngày đó 200 đồng
mua được những 5 quả bóng bay…
Đó là những cái Tết khiến tôi cười nắc nẻ
và hét đến rát cả họng. Trẻ con mà, ngày Tết không phải làm việc giúp gia đình
nên được chơi thỏa thích. Tôi cùng chục đứa trong xóm chia làm hai đội chơi,
thi nhau xem ai bắt chước tiếng của các con vật giống nhất, có đứa bắt chước tiếng
ngựa hí, đứa thì tiếng quạ kêu, làm vang cả xóm nghèo, nhiều người lớn đi qua
chỉ biết lắc đầu cười…
Cũng có Tết, tôi chạy mệt bơ phờ để giúp
bố tóm con trâu bị xổng chuồng do bị nhốt nên đói. Nhiều lần, khi Tết sắp đến,
tôi ước ao có được một chiếc áo ấm mới để đi chơi. Tôi cũng mong có tiền để mua
một quả bóng bay màu đỏ chót, to như cái dậu mẹ vẫn thường đựng thóc ở nhà. Quả
bóng bay đó có in hình con bướm được treo lủng lẳng ở tít trên, cao được bác chủ
quán bán những 50 nghìn đồng… Nhưng cũng có nhiều quả bóng hình con sâu dài ngoằng
được bán rẻ hơn, khoảng 5 đến 10 nghìn đồng, nhưng với lũ trẻ chúng tôi, điều
đó là xa xỉ…
Đó là những cái Tết khiến tôi nhớ mãi.
Hôm đó là mùng hai tết, khi ăn cơm xong, tôi cùng bọn trẻ con trong xóm ra
ngoài ruộng chơi đánh đáo, trò chơi này có lẽ giờ còn rất ít người biết đến. Đồ
chơi của trẻ nghèo rất đơn giản, chúng tôi kẻ một đường thẳng trên một khoảng đất
phẳng, đáo là những mảnh ngói vỡ, từng đứa một xếp hàng tung sao cho mảnh ngói
rơi vào đường kẻ hoặc không va vào mảnh ngói của người khác. Nếu không mảnh nào
rơi nằm trên đường kẻ thì mảnh ở gần đường kẻ nhất và là của ai người đó thắng,
phần thưởng là những chiếc dây chun. Lần đó chẳng biết thế nào mà thằng bạn
tung ngói vào đầu tôi, vì sợ mẹ mắng, nên cả mấy đứa xúm lại đưa hết những dây
chun cho tôi. Lần đó làm tôi sướng hoan hỉ cả ngày vì là người thắng cuộc…
Đó là những Tết tôi bị sưng vêu cả mồm
chỉ vì cố gắng thổi to hết cỡ một quả bóng bay nhỏ xíu, bị mẹ mắng vẫn không chừa.
Chơi chán, tôi lại rủ đứa bạn đi sang vườn nhà hàng xóm hái hoa cải cúc người
ta để làm giống đem về cắm. Bữa đó, tôi và nó ngắt hết nửa luống hoa giống của
người ta, vì Tết nên chúng tôi được tha, nếu không đã bị roi vọt rồi… Tuổi thơ
tôi cứ êm đềm trôi qua như vậy, mỗi một lần Tết đến, tôi lại thêm một tuổi mới,
đến mùng hai Tết này, tôi bước vào sinh nhật thứ hai mươi tư. Mỗi năm qua đi, kỷ
niệm lại nhiều thêm, nhưng những khoảnh khắc hồn nhiên của một thời thơ ấu khi
được đón Tết cùng người thân, bè bạn đã giúp tôi biết nâng niu và trân trọng những
giây phút đầm ấm đó trong suốt cuộc đời này.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét